Snack's 1967
Nước mắt anh đã rơi vì sung sướng lẫn tự hào. Anh khô

Nước mắt anh đã rơi vì sung sướng lẫn tự hào.Anh không ngờ đời mình may mắn thế. Trong một giây yếu lòng anh đã gật đầu đã nhận lời em không cần suy nghĩ. Mà suy nghĩ làm gì nữa, khi trước mắt anh cửa thiên đàng đang rộng mở.

Anh đã thay đồ, đã hớn hở đến điểm hẹn cùng em. Nhưng... khi đi ngang bến cảng, bất ngờ bàn chân anh dừng lại. Một cái gì nặng trĩu níu kéo anh lại.

--Tróc... tróc... tróc...

Tiếng tróc lưỡi của Đinh Đang bất ngờ làm cắt ngang dòng tâm sự miên man. Ngẩng đầu lên, thấy cô nước mắt nước mũi ròng ròng, đang đưa tay tróc con *** vàng bên hàng rào đến gà mèn cơm được giở ra thơm phức. Hiểu ngay ý định của Đinh Đang, sợ con *** ăn mất cái đùi gà chiên ngon đứt lưỡi của mình, Triệu Vỹ nhặt ngay hòn đá, ném mạnh vào người con ***.

Một tiếng oẳng vang lên. Con *** bị ném đau, giật mình cong đuôi chạy mất. Quay đầu nhìn lại, nhận ra Triệu Vỹ, Đinh Đang mừng quá hét to:

--Triệu...

Không để cô nói hết câu, anh đặt ngón tay lên môi cô, rồi dùng ám hiệu của người câm, Triệu Vỹ bảo cô hãy nên theo mình thật nhẹ nhàng đừng cho ai biết.

Không hiểu gì, nhưng Đinh Đang thích thú với trò chơi mới của anh. Như một đặc công chuyên nghiệp, cô và Triệu Vỹ bò qua trạm gác bảo vệ, nhẹ nhàng tiến xuống gầm cầu, khu vực yên tĩnh và vắng vẻ nhất bến cảng.

--Anh làm sao vậy? - Đinh Đang thì thào hỏi anh, nghe trống tim đập thình thình hồi hộp - Bộ có gì nguy hiểm hả?

Gương mặt cô khẩn trương trông rất ngộ Triệu Vỹ không nén được mỉm cười, nhẹ gật đầu:

--Phải, nguy hiểm lắm. Bọn tình báo bên ngoài đang rình rập, xem chúng ta có móc nối được với nhau chưa. Lúc sáng anh nghe chúng cá cược với nhau. chúng bảo, nếu em đến sẽ chịu thua một thùng bia đó.

Biết anh nhắc khéo chuyện hôm qua, má Đinh Đang đỏ rần xấu hổ. Trống tim lại đập nhanh, dưới gầm cầu vừa yên tĩnh vừa vắng vẻ, lịêu anh... có ẩu nữa không? Tự nhiên, cô rụt hai bàn tay lại dấu vào trong túi áo.

Hành động của cô, Triệu Vỹ vô tình đã nhìn thấy. Mỉm cười, anh thấy cô lộ nguyên hình là đứa bé ngây thơ.

--Ngồi xuống đi - Đưa tay chỉ mỏm đá, anh nhìn cô vụng về luống cuống - Không có chuyện như hôm qua nữa đâu. Đừng sợ.

Líu ríu ngồi xuống mỏm đá đối diện với anh, hai bàn tay Đinh Đang xoắn vào nhau mãi không rời, đôi má cử ửng một màu hồng e thẹn.

--Bộ còn giận hả? - Nghe giọng mình bỗng khàn đi, Triệu Vỹ trấn tĩnh bằng cách châm một điếu thuốc - Anh không cố ý đâu, cho anh xin lỗi đi.

Tiếng anh nghe ngọt làm sao, thấm vào lòng cô dịu dàng như mật. Đôi mắt tròn chơm chớp nhìn anh, cô hồn nhiên:

--Anh không cố ý, không coi tôi như mấy cô bồ của anh có phải không?

--Phải - Một cái rùng mình, nhưng Triệu Vỹ biết không phải trời trở gió.

--Vậy sao anh lại hôn tay tôi? Anh có ý gì? - Như quan tòa, Đinh Đang quyết bắt tội phạm phải cung khai.

--Tôi... tôi cũng không biết nữa - Đưa tay gãi tóc, Triệu Vỹ thật lòng - Tự nhiên bản năng bảo tôi làm vậy. Nhưng thề với Đinh Đang, tôi không hề có ý tưởng xấu xa nào. Có lẽ lúc đó... tôi nghe mến Đinh Đang quá nên.. - Ấp úng, anh không tìm được từ giải thích.

--Thôi, anh đừng nói nữa, tôi tin anh rồi. Ăn cơm đi, đói bụng lắm phải không?

Chẳng ngượng ngùng, Triệu Vỹ gật đầu, phụ cô giở gà mèn cơm bày lên ghềnh đá.

--Cơm canh ngon vậy, suýt tí nữa đã vào bụng con *** rồi - Cầm cái đùi gà lên mũi hít hít, Triệu Vỹ nói như hờn.

--Tại tôi tưởng anh không đi làm, đi chơi với Thanh Thanh rồi chứ bộ - Mặt xụ xuống, môi cô chu ra hờn dỗi.

Thích hành động con nít của cô lắm, hiểu rõ nguyên nhân dỗi hờn của cô nữa, song Triệu Vỹ vẫn đùa:

--Vậy... bộ mỗi lần tôi đi chơi với Thanh Thanh là có người đem cơm cho *** ăn à?

--Ừ! - Cái đầu gật mạnh rồi chợt lắc nhanh - Ai nói chứ? Tại hồi nãy người ta thấy con *** nó đói, tội nghiệp quá.. Nè... Triệu Vỹ, anh cười gì chứ? Cho là tôi nói láo phải không?

Quay đi dấu nụ cười sau gà mèn cơm vẫn không thoát cặp mặt tinh của Đinh Đang. Quay đầu lại, Triệu Vỹ cố dấu nét mặt nghiêm:

--Đâu có, tôi đâu có...

--Không có. - Đôi mắt cô nhìn anh dò xét - Không có sao cười chứ?

--Thì tự nhiên thôi. - Nhún vai, anh như người vô tội - Bộ tự nhiên cười không được hả?

--Được, nhưng tôi biết anh không phải tự nhiên cười. Anh mỉa mai tôi.

--Mỉa mai gì chứ? - Triệu Vỹ như rất ngây thơ.

- Thì mỉa mai tôi nói láo chứ mỉa mai gì nữa - Giận dữ, cô ném mạnh hòn đá xuống sông, một cột nước văng cao.

--Ở trong bụng người ta sao biết người ta cười gì chứ? Chẳng qua có tật giật mình thôi. - Bắt chước Đinh Đang, Triệu Vỹ cũng lia hòn đá xuống sông, nhưng nhẹ nhàng hơn.

--Tật gì? Anh đừng sạo? - Như bị gãi trúng chỗ đau, Đinh Đang giãy nảy lên - Anh đi chơi với Thanh Thanh hay với ai thì kệ anh,mắc mớ gì tôi phải giật mình này nọ chứ?

--Ờ, vậy đó, vậy mà tôi biết từ hồi hôm đến giờ có người nhấp nhỏm, ngồi đứng không yên, hết hỏi Kiệt Phong tới Tuyết Ngân coi người ta nói gì.

--A! Họ dám bán đứng tôi - Hét lên rồi mới biết bị anh lừa, Đinh Đang xấu hổ quá. Cô đấm mạnh tay xuống ngực anh - Dám gạt người ta, đáng chết, đáng chết!

--Hỏng gạt sao biết chứ? - Muốn nắm tay cô quá nhưng không dám, Triệu Vỹ đành mỉm cười, hạnh phúc nhìn Đinh Đang xấu hổ đỏ bừng hai má - Mà bây giờ nghe tôi hỏi! Người ta muốn biết chuyện tôi với Thanh Thanh làm gì chứ?

--Làm gì đâu, tò mò chút hỏng được sao? Không dám ngó mặt anh, cô trả lời bẽn lẽn.

Muốn chọc một câu nhưng sợ cô giận, anh đành nén. Mỉm cười nhìn cô mất tự nhiên.

--Lại cười nữa à? - Vừa quay đầu nhìn lại, đúng lúc nụ cười của anh nở ra tươi nhất, cô lại phát khùng lên - Sao cười hoài vậy?

--Vui thì cười chứ sao! - Vẫn giữ nụ cười, Triệu Vỹ đáp lời.

--Có gì vui đâu? -- Đinh Đang gây.

--Có người quan tâm, vui hỏng được sao? - Chợt nghiêm nét mặt, Triệu Vỹ trầm giọng - Đinh Đang, hỏi thật nghe, có phải em sợ tôi bỏ nơi này theo Thanh Thanh lắm phải không?

Không trả lời anh, gương mặt cô xụ xuống buồn hiu. Cuối cùng Triệu Vỹ cũng đề cập đến chuyện này, chắc anh muốn từ giã cô để đi đây. Tự nhiên sống mũi Đinh Đang cay xè.

Nhìn đôi mắt bỗng đỏ hoe của Đinh Đang, biết cô đã hiểu lầm, lòng Triệu Vỹ bỗng nôn nao. Phải chăng, cái trĩu nặng lòng níu bước chân anh là cô? Sao bỗng dưng anh thấy mình và cô bỗng thân thiết đến vô cùng.

--Đừng sợ nữa, tôi đã quyết định rồi, sẽ ở lại đây tạo dựng sự nghiệp cho mình.

--Có thật không? - Đôi mắt tròn chớp chớp vẻ không tin.

--Thật mà! - Thêm một cái gật đầu, Triệu Vỹ khẳng định làm an lòng cô - Tôi sẽ nói với Thanh Thanh, cô ấy chắc sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Rồi như thấy không khí trầm lặng và buồn tẻ quá anh đùa - Hiện tại tôi chỉ lo có một điều thôi, không biết người ta có chịu chứa tôi không?

--Chịu, chịu mà! - Như sợ anh đổi ý, Đinh Đang trả lời nhanh rồi mỉm cười ngượng ngịu. Đôi đồng tiền trên má lúm thật sâu, để bỗng dưng Triệu Vỹ nghe tâm hồn mình yên bình lạ. Anh đã không sai khi từ chối Thanh Thanh.

--------------------------------------------------------------------------------

Một tuần dành dụm, cuối cùng Triệu Vỹ cũng gom đủ tiền mua một món quà tặng Đinh Đang.

Không to tát lắm đâu, đó chỉ là một cây kẹp tóc màu hồng hình con bướm trông rất nghịch, rất dễ thương và đặc biệt là trông rất giống Đinh Đang.

Ngay lần đầu nhìn thấy cây kẹp tóc Triệu Vỹ đã biết nó được làm ra cho mỗi Đinh Đang. Phải, chỉ có Đinh Đang nhí nhảnh của anh là thích hợp cài chiếc kẹp hồng này lên tóc.

Một năm rồi, chẳng biết vô tình hay cố ý, cô bỏ quên mái tóc mình không cắt. Để từ một "Đơ-mi-gạc-xông" ôm sát gáy, mái tóc cô giờ xấp xỉ ngang vai, như cô gái đôi mươi biết xõa tóc thề hò hẹn.

Mỉm cười, anh lại nhớ đến cảm giác của mình khi lần đầu nhìn thấy chiếc kẹp nơ. Nó như thỏi nam châm khiến bàn chân anh lẩn quẩn, lòng vòng không chịu rời xa quầy mỹ phẩm. Đến khi bà chủ khó chịu cau mày lên tiếng nhắc, anh mới cười ngượng ngịu bỏ đi.

Ba chục ngàn... số tiền chẳng là gì so với chiếc nhẫn hàng trăm ngàn mà ngày thường anh hào phóng tặng mỹ nhân. Vậy mà... bây giờ anh phải đành bất lực quay về, lòng phập phồng sợ người ta mua mất.

Ngày mỗi ngày, đem số tiền dành dụm được của mình ra đếm đi đếm lại, lòng anh cứ nôn nao hình dung đến cảnh được cài chiếc nơ lên mái tóc không bao giờ suông của Đinh Đang.

Đưa mắt ngóng ra sân nhìn bóng nắng đang bò lên thềm gạch, Triệu Vỹ bắt đầu nghe sốt ruột. Thường khi giờ này Đinh Đang đi chợ đã về rồi. Cây kẹp nơ như có cánh chờ chực bay ra khỏi túi áo của anh, để mấy lần Triệu Vỹ phải cúi xuống kiểm tra xem nó còn hay mất.

Chưa kịp ngẩng đầu lên, Triệu Vỹ chợt nghe sát bên tai mình vang lên tiếng "ạch", kèm theo là tiếng la ***i lói của Đinh Đang:

--Ui da! Đồ cái vỏ chuối mắc dịch làm người ta té - Ngẩng đầu lên, thấy Triệu Vỹ ngây người bên cửa ngó mình, vừa quê vừa quạu, cô mắng anh luôn:

--Thấy người ta té... còn đứng đó hả?

Như sực tỉnh, Triệu Vỹ chạy vội ra, lo lắng hỏi:

--Có sao không? Đi mà không chịu nhìn trước ngó sau gì cả.

Tưởng được nghe lời an ủi mát lòng, không ngờ bị trách... Đinh Đang tủi thân... òa khóc:

--Còn chửi người ta nữa... Hổng thấy người ta bị chảy máu rồi sao?

Bây giờ Triệu Vỹ mới nhìn thấy vết xướt trên cườm tay Đinh Đang, như quýnh lên, anh thổi phù phù vào vết thương, dỗ nhẹ:

--Nín đi mà! Để anh băng lại cho.

--Không cần đâu - Cô giật mạnh tay lại, càng khóc to hơn.

Sợ chòm xóm nghe, hiểu lầm mình ăn hiếp cô bé, Triệu Vỹ rối lên, anh năn nỉ:

--Thôi, cho xin lỗi... nín đi rồi.. đi ăn hủ tiếu.

--Hông thèm! - Biết Triệu Vỹ sợ, cô làm tới.

--A! Hay là... - Như chợt nhớ ra, Triệu Vỹ thọc tay nhanh vào túi - Có cái này nè. Chịu hôn?

--H.. ô...ng... - Tiếng "hông" chưa thoát khỏi miệng, Đinh Đang đã giật phăng cây kẹp. Quên mất cơn đau, đôi mắt cô tròn vô thích thú.

Biết "cá" đã "cắn câu", Triệu Vỹ xòe tay ra hiệu bảo cô trả lại mình:

--Hông... thì đưa đây... lát tặng người ta...

--Hông! - Như đứa trẻ sợ bị tướt quà, Đinh Đang giấu nhanh cây kẹp vào vạt áo. Gương mặt bỗng hiền một cách đang ngờ.

--Tui hết khóc rồi chớ bộ!

--Hết khóc thì lấy đi.. nhưng nói trước kẹp đó là của.... Thanh Thanh đó.

--Của Thanh Thanh hả?.. Hổng thèm...

Cây kẹp như biến thành cục than hồng, cô quăng mạnh xuống chân, chuẩn bị khóc tiếp màn hai.

--Giả bộ thôi - Cúi nhặt cây kẹp lên, Triệu Vỹ kéo cô vào lòng nhẹ dùng tay lau mấy giọt lệ chưa khô trên mắt cô. Vén mấy sợi tóc lòa xòa, anh trìu mến:

--Kẹp nào của Thanh Thanh chứ? Đây là của người ta tặng cho bé đó.. ngốc ạ! - Rồi vừa kẹp tóc Triệu Vỹ vừa mắng - Là con gái gì mà tối ngày cứ để tóc bù xù thấy ghê hà.

--Kệ tui! - Hỉnh mặt lên, cô trả lời như đanh đá mà rất dịu dàng. Sao cô thèm được như vầy mãi mãi.

--À! - Đinh Đang lại chợt la to làm Triệu Vỹ giật nảy người, cứ ngỡ đang chạm phải chỗ đau trên tay cô:

--Sao vậy?

--Tui cũng có cái này hay lắm, tặng anh nè. - Ra vẻ bí mật, cô chạy đến góc hàng rào nhặt lên một cái gói tròn tròn rồi hớn hở chìa ra trước mặt anh.

--Cái gì vậy? - Nắn nắn món quà, Triệu Vỹ cố đoán nhưng không ra. Chỉ biết là nó hình tròn, nặng nặng.

--Đừng hỏi, mở ra đi. - Cũng hồi hộp, cũng thích thú chẳng kém Triệu Vỹ, đôi mắt cô dõi theo bàn tay anh mở từng lớp giấy.

--A! Là trái banh ư?

Như đứa bé lần đầu thấy món đồ chơi lạ, Triệu Vỹ không kìm được vẻ ngạc nhiên. Đôi mắt mở to trân trối, anh như không tin vật trước mắt mình là một trái banh da.

Bởi, làm sao Đinh Đang biết anh mơ một trái banh mà tặng chứ? Bao ngày cùng đám phu khuân vác rựơt theo trái banh mủ nhẹ hều trên sân cỏ, anh và bọn họ hằng mơ có được một trái banh da. Anh không nói làm gì, chứ bọn họ chưa một ai được lần nào đá quả banh thật. Nên cái cảm giác sút căng lưới quả bóng tròn xoáy mạnh giữa không trung thú vị thế nào họ không làm sao tưởng tượng.

Được tặng banh, Triệu Vỹ mừng còn hơn được tặng vàng. Nhẹ xoa tay xác định độ căng, anh biết được đây là một quả banh da siêu hạng, thứ dành cho các tuyển thủ quốc gia dự đấu, giá rất cao.

--Thích không hả? - Nhìn anh thẫn thờ ôm quả bóng, Đinh Đang nghe vui trong lòng lắm. Thật ra, lúc mua banh, cô có hình dung đến nỗi vui mừng của anh rồi, nhưng thật không ngờ anh còn mừng hơn mức tưởng tượng của cô nhiều. Thế mới biết vì sao anh cam lòng từ bỏ vinh hoa phú quý, chấp nhận sống một đời kham khổ. Bóng đá thực sự là lẽ sống, là hơi thở của anh rồi.

--Thích lắm, nhưng... - Triệu Vỹ chợt ngập ngừng làm Đinh Đang hồi hộp:

--Nhưng làm sao hả?

--Nhưng mắc lắm, đáng giá cả gia tài của Đinh Đang, làm sao tôi nhận được? Đá chơi, banh mủ cũng được rồi. Đinh Đang... đem trả lại đi - Với chút ngập ngừng, anh trả lại trái banh cho cô.

--Có bao nhiêu đâu, anh nhận đi - Khẩn khoản đặt trái banh vào lòng anh, cô nói - Lớn rồi, ai lại đá banh mủ chứ?

--Tôi đã bảo không nhận là không nhận, đừng nài nỉ uổng công. - Tránh nhìn vào quả bóng, Triệu Vỹ dứt khoát không nhận. Đành lòng nào vì sở thích của mình mà bắt cô hy sinh nhiều như vậy.

--Anh không nhận phải không? - Biết năn nỉ chẳng ăn thua, Đinh Đang chuyển sang thế tấn công - Được, nếu anh không nhận thì tôi quăng nó ra đường, ai muốn nhặt thì nhặt - Nói rồi cô giơ cao trái banh, bậm môi, dùng hết sức bình sinh ném mạnh qua hàng rào.

--Ê, đừng quăng, tôi nhận mà... - Chưa dứt câu, Triệu Vỹ đã nhún mình vọt theo quả bóng. Đẹp như một thủ môn chuyên nghiệp, anh lộn đúng hai vòng giữa không trung rồi nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, trái banh đã ôm gọn trong lòng.

--Đẹp không hả? - Để xoa dịu cơn giận trong lòng cô, anh đập quả banh xuống đất bằng một tay, mỉm cười thật đẹp.

--Hên thôi - Phục trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn kênh kênh, cô thách - Giỏi thì đưa tôi đá, coi có bắt được nữa không?

--Sợ gì? - Hăng hái lên, Triệu Vỹ thảy trái banh cho cô, khuỳnh khuỳnh người thủ thế. Gì chứ chụp gôn anh năng khiếu có thừa.

--Chuẩn bị nè!

Hét to một tiếng đánh lạc hướng Triệu Vỹ, Đinh Đang co chân sút thật căng làm quả bóng bay vèo... rớt ngay nồi cháo đang sôi của dì Ba rồi tưng sang hất luôn thùng thuốc của bà Bảy văng xuống đất, kéo theo một tràng đổ vỡ kéo dài.

Chết cha! Hai cái lưỡi lè dài rồi không hẹn mà cả Triệu Vỹ lẫn Đinh Đang đồng tìm một chỗ nấp cho kín đáo. Mặc kệ con *** màu xám đang lù lù tiến lại con cá lóc ở giữa sân. Mặc kệ luôn mớ cải tươi héo dần đi dưới ánh mặt trời. Mất một bữa cơm, nhưng cả hai biết hôm nay mình không đói. Nghe chửi cũng đủ no rồi....

Chỉ là hai đôi bốc vác đá với nhau để tranh một quả banh thôi. Vậy mà, hôm nay trên sân cỏ nhà bà Tư mập chật ních người xem. Vòng trong lẫn vòng ngoài, càng lúc người càng kéo đến nhiều hơn.

Ngồi thu lu dưới tàn cây chùm ruột giữ thùng nước đá, Đinh Đang vừa gậm cây cà rem vừa tròn đôi mắt nhìn theo quả bóng như một cổ động viên chính hiệu.

Cô chẳng hiểu gì về bóng đá dù năm lần bảy lượt Triệu Vỹ kiên trì ngồi giảng. Nào là việt vị, phạt góc, phạt đền rồi đến ném biên, thẻ vàng thẻ đỏ. Nghe rối cả đầu, loạn cả trí lên. Cô chỉ biết mỗi một điều duy nhất, hễ bên nào để banh lọt khung thành là bên đó bị thua. Đơn giản vậy.

Cô lại thấy đá banh là một trò vô bổ, chẳng được tích sự gì, chỉ tốn sức, hao hơi. Khi không rủ nhau mấy chục người áp đuổi theo trái banh tròn, giữa trời nắng chang chang, mồ hôi nhễ nhại. Làm gì chứ? Thích đá vô khung thành vậy sao không dựng luôn cho mỗi người một cái tự đá vô coi có khỏe hơn không?

Cô chỉ dám nghĩ như vậy một mình thôi. Không dám cho Triệu Vỹ biết đâu. Anh sẽ tự ái, giải tán ngay đội banh lập tức. Dù sao đây cũng là công trình của anh với cô mà.

Nhớ lại ngày đầu thành lập đội banh, vất vả biết bao nhiêu. Chạy ngược chạy xuôi, năn nỉ người này, vận động người kia ủng hộ giúp đội banh thành lập. Cơ cực nhất vẫn là là việc thuyết phục bà Tư mập cho xử dụng phần đất trống làm sân cỏ. Chẳng làm gì, bà để đất bỏ hoang. Vậy mà phải năm lần bảy lượt, năn nỉ mãi bà mới chịu cho mượn làm sân thi đấu.

Gian nan, thử thách biết bao nhiêu. Đội banh lúc mới thành lập chỉ lèo tèo có mấy người, trông thật nản. Vậy mà.. Triệu Vỹ lại hạ quyết tâm không bỏ cuộc. Anh làm ngày làm đêm, bao nhiêu tiền kiếm được đều bỏ vào vun đắp cho đội banh. Những đêm giật mình thức giấc, cô thấy anh một mình một cuốc miệt mài trên sân cỏ.Chiếc bóng cô đơn ngạo nghễ giữa trời khuya sương lạnh. Anh quyết san băng các mô đất gập ghềnh, cũng như quyết vượt qua bao trở ngại để hoàn thành tâm nguyện.

Khoác thêm chiếc áo, nấu tô mì nóng, cô bước ra sân cùng anh san sẻ. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nâng niu trồng từng cây cỏ. Thứ cỏ chỉ người ta vẫn trồng ở các sân vận động này không dễ mua đâu, lại mắc như vàng nữa. Phải cẩn thận, đừng phung phí dù chỉ một ngọn thôi. Vừa phụ Đinh Đang xới tơi lớp đất, Triệu Vỹ vừa thì thào cho cô biết. Còn tiết lộ thêm một bí mật động trời. Toàn bộ số cỏ được trồng trên sân đều do anh đi ăn cắp ở các sân vận động, mỗi nơi một ít đem về đó.

Khuya lắc khuya lơ mới trồng xong mớ cỏ. Mệt phờ người nhưng vui lắm. Ngã vật ra trên nệm cỏ, cô cùng anh ngắm sao đêm, nghe anh kể chuyện đời mình rồi ngủ quên lúc nào không biết. Sương xuống lạnh ướt đẫm ngọn cỏ nhưng cô vẫn an toàn nhờ chiếcáo anh che chở.

Cuối cùng thì lòng nhiệt tâm cũng được đền bù. Từ hòn than nhỏ, Triệu Vỹ đã khơi dậy được ngọn lửa hồng. Như đám cỏ lớn dần, đôi bóng ngày một vững mạnh hơn. Và đây cũng là lúc Đinh Đang trổ tài ranh mãnh.

Để giúp đội bóng hoạt động quy củ hơn, cô đã nghĩ ra một cách. Không đợi mạnh thường quân trợ giúp, cô viết ngay tờ chi phiếu, nhờ chú Thanh tài xế mang đến tặng với danh nghĩa một cổ động viên ủng hộ.

Ngạc nhiên vì số tiền quá lớn nhưng chẳng chút nghi ngờ, Triệu Vỹ nhận hai triệu với lòng biết ơn sâu sắc. Tự hứa với lòng sẽ không phụ công người tin cậy, nhất định đội bóng của anh sẽ làm được ra trò.

Có vốn, Triệu Vỹ mạnh dạn đầu tư trang phục cho đội bóng. Tổ chức đấu giao lưu, phát giải vực dậy phong trào.

Bằng vốn kinh nghiệm học được ở thầy Vương Thanh, ở hai năm chính quy được đào tạo tại trường và ở năng khiếu bẩm sinh của bản thân mình, Triệu Vỹ trở thành một huấn luyện viên chính thức. Anh tổ chức, cơ cấu một đội banh không thua gì chuyên nghiệp. Với kỹ thuật cá nhân điêu luyện, anh khiến người xem phải trầm trồ, thán phục, trước những đường banh đẹp, những pha nguy hiểm thực sự gây cấn trước khung thành. Và đó cũng là lý do hiến sân cỏ bà Tư mập hôm nay chật ních người xem.

--Này cháu bé cho chú hỏi. Cháu có biết anh chàng tóc dài kia tên gì không?

Đang mơ màng dõi theo vòng lăn của quả banh. Đinh Đang chợt giật mình bởi một bàn tay nhẹ vỗ vào vai. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Đinh Đang ngỡ ngàng nhìn người đàn ông lạ. Trông dáng điệu và cách ăn mặc sang trọng của ông, cô biết ông thuộc giới trung lưu và không phải dân bản xứ.

--Nói đi cháu bé! Anh chàng tóc dài ấy tên gì? Bác không rảnh đâu.

--Tên Triệu Vỹ, mà bác hỏi làm gì chứ?

Đôi mắt e dè, cô thoáng nghi ong là người của ba Triệu Vỹ. Nhưng không phải, bởi ông đã vạch đám đông đi đến vạch vôi trắng hét to:

--Triệu Vỹ, tôi cược anh trong mười phút sút thủng lưới đối phương. Nếu anh làm được, tôi sẽ ủng hộ đội banh của anh một triệu - Rồi như sợ mọi người chẳng tin mình, ông móc túi lấy ra nguyên xấp tiền dày. Đặt tất cả vào tay trọng tài, ông gật đầu chào Triệu Vỹ như thể đã thân với anh từ lâu lắm - Ráng lên nghe!

--Tôi sẽ cố gắng! - Dùng tay làm loa hét trả lời ông, Triệu Vỹ tiếp tục đuổi theo quả bóng. Kết quả đã có rồi, nhưng sau lời cược của ông, trận đấu sôi động hẳn lên. Ai cũng tò mò, hồi hộp. Liệu Triệu Vỹ có lấy nổi một triệu của ông không?

Trong đám đông sôi nổi ồn ào, bàn tán, chỉ có mỗi Đinh Đang là ngồi phụng phịu buồn thiu. Cô nghe giận Triệu Vỹ nhiều. Đã biết không làm được, nhận lời làm gì cho mất uy danh. Tấm lưới bằng sợi ni lon chắc lắm, dễ gì bị trái banh làm thủng? Thì ra... cô cứ ngỡ ông lão kia chơi xỏ, bắt Triệu Vỹ làm lủng theo nghĩa bóng.

Ông không phải nhà thể thao, cũng chẳng phải một huấn luyện viên cần cầu thủ. Chỉ là một thương gia, ông say mê bóng đá như một cổ động viên nhiệt thành trên sân cỏ.

Ông không biết và cũng không ngờ, tít trong con hẻm cụt lại có một sân vận động tuyệt vời như vậy. Mà dù biết, ông cũng chưa chắc phí thời gian quý báu của mình để xem hai đội không chuyên nghiệp đá chơi. Vé buộc ông vào cửa phải là trận chung kết, tranh vô địch cấp quốc gia kìa.

Ông chỉ tạm dừng chân bên đường đợi người bạn vào lấy món đồ bị bỏ quên thôi. Thấy trận đấu bên đường, tiện mắt ông nhìn qua giết thời gian. Không ngờ lại phát hiện ra một điều kỳ thú.

Từ phong cách, lối chơi đến kỹ thuật cá nhân. Tuy chưa điêu luyện, nhuần nhuyễn lắm nhưng ở hàng tiền đạo có một chàng cầu thủ, ngay từ đầu đã thu hút được ông bởi những đường chuyền xa thật chính xác vfa cũng thật là quen.

Ông nhớ ra rồi, không sai được. Đó chính là sở trường của cố vua phá lưới Vương Thanh. Thần tượng một đời ông mến mộ. Tưởng đã mất đi rồi, không ngờ lại được hồi sinh trong cách đá của chàng trai trẻ.

Mắt mờ lệ tiếc thương, trước mặt ông, vua phá lưới Vương Thanh như vẫn còn tồn tại. Hiên ngang một mình một bóng qua mặt hơn ba hậu vệ của đối phương, sút thẳng khung thành, đem chiếc cúp vàng đầu tiên cho nền bóng đá Việt Nam.

Càng nhìn, càng mê, càng thấy giống. Nếu không lỡ hẹn cùng người bạn, có lẽ ông sẽ ở lại xem xong trận đấu. Không, không thể.... đi khi chưa xem chàng trai đó làm bàn được. Đặt cược một triệu đồng, ông chỉ muốn Triệu Vỹ đá nhanh lên.

Đã là phút thứ chín rồi, bóng người bạn đã thấp thoáng sau hàng *** bụt mà Triệu Vỹ vẫn chưa tạo được pha nguy hiểm dù nhỏ nhoi nào trước khung thành đội banh. Thất vọng, ông toan nổ máy xe, chợt nghe tiếng cổ động viên đậy lên từ một phía:

--Hay lắm Triệu Vỹ, ráng lên.

Một mình một bóng, Triệu Vỹ khéo léo lừa chân thoát khỏi sự kèm sát của hai hậu vệ, vượt qua hàng phòng thủ đối diện với khung thành. Hồi hộp quá! Anh sẽ sút hướng nào? Mỗi người suy một cách.

Một quả bóng xà ư? Vâng, đúng là một quả bóng xà tuyệt đẹp đầy kịch tính theo lối nhận xét của bình luận viên, đã làm thủ môn phải bó tay bất lực nhìn quả bóng xuyên đùi thủng lưới nhà.

--Tuyệt lắm - Cười mãn nguyện, người đàn ông đề máy, chở người bạn lao ra đường cái trước khi mọi người kịp nhận ra mình. Lòng nhủ lòng sẽ còn quay trở lại tìm Triệu Vỹ.

Sau cú sút của anh cũng vừa đúng chín mươi phút cho trận đấu tạm dừng. Tỷ số 5-0 nghiêng về đội Tự Cường. Nhưng trên đài cao nhận giải, Triệu Vỹ vẫn vui vẻ tặng lại quả banh da kèm năm trăm ngàn ủng hộ của người đàn ông lạ cho đội bạn. Trên tinh thần đoàn kết, anh hy vọng gặp lại đội bạn trong một dịp đấu khác, sôi nổi mạnh mẽ hơn.

Ai cũng hài lòng, vui vẻ trước cách cư xử nhân ái của anh. Vòng người tan dần trong tiếng xì xào về một đường banh đẹp xa dần

Xách thùng nước bước theo Triệu Vỹ, Đinh Đang cứ thắc mắc trong lòng. Rõ ràng lưới chưa bị thủng sao ông ta lạithua như vậy chứ? Kỳ lạ thật.

Lại rút thêm một triệu trong tài khoản của ba, Đinh Đang thấy mình dạo này xài tiền mau hết quá. Mới một triệu trong tuần trước, giờ lại thêm một triệu. Cứ đà này, chẳng bao lâu cô xài sạch tiền của ba trong công ty quá.

Nhưng biết làm sao, số tiền lời ít ỏi của cô, cộng thêm với tiền lương ít ỏi của anh, không đủ cho cô chi xài dù tằn tiện. Lúc này trời mưa gió thất thường, bánh bị ế hoài, chưa lỗ là may lắm.

Là thủ quỷ của đội banh, trăm vật trăm xài đều qua tay cô. Thêm phần chẳng biết chi li tính toán, chẳng mấy chốc ba triệu đồng bay vèo như không khí vào mấy chuyện không đâu.

Sao bây giờ? Đinh Đang không dám cho anh biết, sợ anh buồn, anh nản chí mà uổng công trình. Dù sao bây giờ đội banh Tự Cường của anh và cô cũng ít nhiều đựơc người ta chú ý.

Cô thì sầu, thì mất ngủ bỏ ăn như viên thủ quỷ chẳng may bị thụt két, trong lúc Triệu Vỹ vẫn vô tâm, vẫn đinh ninh quĩ banh còn nhiều lắm. Hết sai cô chi sắm vật này món nọ, đến thao thao bất tuyệt nói về kế hoạch mới của mình.

Không thể để guồng máy đình trệ khi mới bắt đầu vận hành suôn sẻ. Cắn răng gồng hết về mình, cô quyết tâm giúp đội banh vững mạnh.

Và dù không ai dậy, Đinh Đang cũng biết rằng: điều kiện thiết yếu tạo nên thực lực của một đội banh là cầu thủ. Muốn thi đấu tốt, thể lực của họ phải dồi dào. Lúc trước theo ba đến sân gol, cô để ý nghe các huấn luyện viên thường đề cập đến vấn đề này. Họ bảo: kỹ thuật vận động viên của ta rất khá, chỉ kém thể lực, chạy không lại nên mới để thua thôi.

Nên... từ hôm nay, cô quyết bồi dưỡng thể lực cho đội banh, nhất là Triệu Vỹ. Vừa lao lực cực nhọc trên bến cảng, lại vừa lao tâm chạy đôn chạy đáo lo cho đội banh, anh bây giờ ốm nhom, xanh mét như người bịnh.

Rút tìên từ ngân hàng xong, Đinh Đang chạy ngay ra chợ mua một con gà. Chẳng biết làm món cầu kỳ, cô thấy nấu cháo, xé phay là gọn nhất. Chiều nay tập xong, cô sẽ mời cả đội banh vào bồi dưỡng, và nhất định cô phải ép Triệu Vỹ ăn hết cái đùi gà cho bằng được.

Có một đôi dép lạ đặt ngay ngạch cửa, làm bước chân cô bỗng e dè. Ai thế nhỉ? Đi đôi dép đẹp và sang vậy chắc là phải giàu lắm. Hỏng lẽ lại thêm một mạnh thường quân đến ủnghộ đội banh? Ôi! Trúng mánh rồi, trống tim Đinh Đang đập nhanh, mừng rỡ. Đẩy cửa thật nhẹ nhàng, cô nhón chân lịch sự. Chưa kịp nhìn mặt người đó cô đã cúi đầu chào:

--Chào bác! Xin lỗi vì đã...

Câu chào chui tọt vào bụng khi người đàn ông quay đầu lại. Đôi mắt chớp lia, cô như không tin những gì mình vừa thấy kia là sự thật. Lẽ nào vị mạnh thường quân sang trọng kia lại là.. bà của cô?

Mình nằm mơ thôi, Đinh Đang cắn mạnh vào môi đau điếng. Sự thật hiển nhiên rồi mà cô chẳng dám tin, chẳng dám mừng rỡ ào lên gọi một tiếng ba thương nhớ. Cứ ngây người ra, đôi mắt mở to cô nhìn ông không chớp.

Phần ông Hưng, tuy cũng có bất ngờ nhưng không đến nỗi quá bàng hoàng như Đinh Đang. Dù sao, tâm lý ông cũng có chuẩn bị rồi. Lặng người ra nhìn cô, ông chỉ vì quá xúc động, quá giận thôi.

Lúc nghe chị giúp việc về học lại, ông đã giận lắm rồi, nhưng không ngờ đến đây, quan sát nơi ăn chốn ở của cô xong ông càng thấy giận hơn. Một tiếng ngồi chờ con, ông suy diễn bao nhiêu việc. Nghĩ đến cảnh con đêm hôm khuya khoắt, lạnh lẽo bên đường bán từng cái bánh bao, ông nghe đau nhói trong lòng. Nước mắt tuôn tràn, vừa thương vừa giận. Ông nghĩ mình phải đánh cho Đinh Đang một trận nên thân.

Vậy mà... giờ đây nhìn thấy Đinh Đang tròn xoe mắt nhìn ông, ông nghe bao giận hờn tan biến. Đầy ắp nỗi nhớ thương, mi mắt cay xè, ông chỉ biết ào lên ôm lấy con, khàn giọng nói:

--Về với ba đi con!

Cảm động, thương ba lắm, nhưng nghe thấy chữ về, Đinh Đang bỗng cảnh giác ngay. Cô nhìn ông như không hiểu:

--Về đâu chứ?

--Thì về nhà mình chứ về đâu nữa - Ôm Đinh Đang vào lòng, ông nhẹ vuốt mái tóc thơm mùi nắng của con - Chị Lan đã kể ba nghe, con ở đây thật là cực khổ, về với ba đi Đinh Đang!

--Chị Lan này thật là nhiều chuyện quá! - Bực bội trách chị ta xong, cô quay qua ôm cổ ông cười tươi rói - Chỉ nói xạo đó ba, con ở đây sướng thấy mồ, có cực khổ gì đâu?

--Chị Lan không nói xạo, chính mắt ba cũng thấy hết rồi, con ở đây bán bánh bao cực khổ lắm! Thôi bỏ đi, theo ba về - Nói đến đây, ông lại mủi lòng, đưa tay chậm mắt.

--Có cực khổ gì đâu, ba thiệt là.. - Khó chịu vì nước mắt của ông, Đinh Đang nhăn mặt.

--Đinh Đang, về đi con - Kiên nhẫn, ông nắm lấy tay con.

--Trời ơi, hôm nay sao ba dai vậy? Con đã nói không về là không về mà - Cù nhầy cù nhưa mãi, bực mình quá Đinh Đang hét lên.

--Tại sao con không về chứ? Ở chỗ này có gì lưu luyến hả? Cái thằng khốn đó là ai? - Chịu hết nổi, ông nói luôn cái bí mật mình đã hứa với người giúp việc sẽ dấu kín.

--Thằng khốn nào - Hét hỏi lại ông rồi Đinh Đang mới hiểu. Cô nghe giận phừng phừng chị Lan. Chắc chị ta nói xấu Triệu Vỹ hết lời rồi, nên ba mới gọi Triệu Vỹ là thằng khốn - Ba đừng nói ẩu nghe, người ta là người đàng hoàng đó.

Tưởng Đinh Đang sẽ sợ xanh mặt đây đẩy chối. Không ngờ cô lại binh ra mặt, ông càng tức điên lên. Sẵn cây thước của Tuyết Ngân trước mặt, ông cầm lấy đập mạnh xuống bàn.

--Còn nói nữa, khai mau, quan hệ của con và thằng ấy thế nào rồi?

--Quan hệ gì? - Chưa từng thấy ba giận như vậy, Đinh Đang thoáng chùn lòng. Cô e dè đưa mắt nhìn cây thước.

--Có phải con và nó đã yêu nhau rồi không? - Cây thước lại đập chát xuống bàn.

Giật nảy lên vì sợ, nhưng Đinh Đang lại nổi nóng lên. Quá lắm mà, ba dám nghĩ cô hư thân mất nết như vậy hả? Tức quá, cô trợn mắt lên, hét lớn:

--Yêu hồi nào chứ? Ba không được xúc phạm con.

--Không yêu sao không chịu về? Bán bánh bao có gì vui mà đòi ở? - Cây thước lại đập xuống bàn gần tay Đinh Đang như cảnh cáo. Sẽ là cô chứ không phải cái bàn đâu nếu còn bướng.

--Có, sao không - Lùi về sau một bước, né tầm cây thước, Đinh Đang cãi lý - Ba thử ở lại bán một bữa coi có vui không?

--Không vui gì cả, vào dọn đồ về lập tức - Chỉa cây thước vào người đ, ông ra tối hậu thư - Mau lên!

--Không đi đó - Dậm mạnh chân, Đinh Đang chu môi phụng phịu - Giỏi thì đánh chết luôn đi!

--Còn thách hả? - Cây thước đập mạnh vào mông đau điếng, cùng lúc cánh cửa bật mở vội vàng. Một gã con trai lao vào nhanh như gió.

Không nhìn thấy ông, hắn nắm tay Đinh Đang nói luôn một tràng dài:

--Đinh Đang, lớn chuyện rồi! Bà Tư mập đã bán miếng đất của tụi mình. Ông chủ mới bảo từ nay không cho tụi mình chơi banh ở đó nữa. Chưa hết, ông ta còn cho máy cày ủi hết cỏ chúng ta trồng đem bỏ.

--Thiệt không? - Quên mất cơn đau và người cha đang hầm hầm giận của mình. Đinh Đang hỏi khẩn trương.

--Thật - Gã con trai cũng khẩn trương gật đầu - Mấy anh trong đội banh đang cãi lý với người ta. Anh Vỹ bảo tôi vào nói cho Đinh Đang biết.

--Được rồi, để tôi ra - Quẹt nhanh dòng nước mắt Đinh Đang ào ra cửa, bỏ mặc ông Hưng cùng cơn giận, cùng cây thước đứng chơ vơ một mình trong căn phòng vắng. Gã thanh niên cũng hối hả theo sau Đinh Đang, không kịp nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của ông.

Mình cũng có phần quá đáng. Đinh Đang đi rồi, cơn giận dịu đi, ông thoáng nghe hối hận. Đánh con mạnh như vậy chắc là nó đau lắm. Nhịp cây thước xuống tay, ông thầm tính nỗi đau của con rồi nghe xót xa lòng.

Từ bé đến giờ, đây là lần đầu ông đánh con đau như vậy. Nguyên nhân gì đã khiến ông xuống mạnh tay? Tình thương của một người cha, lo lắng nhìn con trước bờ vực thẳm ư? Ôi! Đinh Đang con có hiểu lòng ba, hay đang oán hận, trách hờn?

Triệu Vỹ là ai? Cậu ta là người tốt hay kẻ xấu đây? Lạy trời, xin đừng run rủi cho Đinh Đang gặp phải gã sở khanh, đốn mạt. Tuy Đinh Đang thét bảo không yêu, nhưng ba đã nhận ra trong cách nói của con niềm tin yêu trìu mến. Đừng dại dột, đừng lầm tin rồi khổ một đời nghe con gái.

--Ê, lẹ đi, lẹ ra coi cậu Vỹ với Đinh Đang đánh lộn với người ta. - Kèm theo tiếng chân rầm rập chạy là tiếng gọi nhau ý ới lọt vào dòng suy nghĩ của ông.

Đánh lộn ư? Lại dính tới Đinh Đang nữa? Như quýnh lên, ông quăng đại cây thước lên bàn, không kịp xỏ chân vào dép, ông đuổi theo dòng người tuôn chạy.

--Không biết, tụi này chỉ cày mướn ăn công. Muốn gì, mấy người gặp ông chủ thỏa thuận đi - Trên sân cỏ, người tài xế lái máy cày cao giọng rồi nổ máy, vẻ không muốn tranh cãi nữa.

--Thoả thuận, dĩ nhiên là thỏa thuận rồi, nhưng ít ra anh cũng phải chờ chúng tôi nói chuyện xong mới cho máy chạy chứ? - Một thanh niên cao lớn để tóc dài mà ông đoán chừng là Triệu Vỹ, nói với lên.

--Chuyện đó anh hỏi ông chủ đi, chúng tôi không biết! - Gạt thắng được nhấc lên, chiếc máy cày một đường dài trên đất.

--Đứng lại, đứng lại không! - Kèm theo tiếng thét là một bóng nhỏ lao ra chận trước đầu xe. Nguy hiểm quá! Tim ông như muốn vọt ra ngoài khi nhận ra bóng nhỏ đó là Đinh Đang, là con gái cưng của ông. May mà người tài xế đã kịp thời đạp thắng.

--Muốn chết hả? - Xanh mặt người tài xế hét to.

--Ừ, muốn chết đó, giỏi thì cứ việc chạy tới đi - Hỉnh hỉnh mặt vẻ bất cần đời, Đinh Đang ngồi luôn xuống trước bánh xe.

--Này, cô định giở trò gì đây hả? Sao lại ngồi trước đầu xe chứ? - Nhảy xuống xe, người tài xế bực mình gắt lớn.

--Chỉ không cho anh cày cỏ của chúng tôi thôi, nếu muốn, anh cứ cán chết tôi đi rồi cày tung cái sân này lên, dễ ợt à!

--Cô thách tôi đó hả? Nhảy lên xe, anh ta nổ máy như hăm dọa, bánh xe nhích chậm dần.

--Này, anh định cán chết người thật hả? - Thấy Đinh Đang vẫn ngồi yên, ông Hưng xót ruột nhảy ra can thiệp.

--Chứ ông không thấy cô ta ngoan cố ngồi trước đầu xe của tôi sao? Cày trễ một ngày thì chết hay sao? Không phải chuyện của mình mà mặt ông cũng đỏ gay giận dữ.

--Nhưng ông cũng phải hiểu mà thông cảm cho tôi chứ! Tiền thuê máy cày mắc lắm - Như đuối lý, anh tài hạ giọng.

--Bao nhiêu có đủ không? - Một xấp tiền dày được quăng vào buồng lái trước cặp mắt sáng ngời của anh tài. Ông Hưng dứt khoát - Hãy tìm một lý do thanh minh cùng ông chủ, chờ bọn họ thỏa thuận xong, anh có thể trở lại cày, được chứ?

--Dạ được. - KHông chút ngượng ngùng, gã tài xế bỏ xấp tiền vào túi - Nhưng mấy người nhớ thỏa thuận nhanh nhanh nhé. - Rồi vui vẻ gọi Đinh Đang - Này cô bé, cô có thể đứng dậy cho tôi đi được rồi đó.

--Biết rồi - Hỉnh mũi, nhăn mặt cùng gã tài xế, Đinh Đang phủi phủi mông đứng dậy. Con mắt cô lừ lừ, không thèm nhìn đến ông Hưng cà nhắc bước đi. Bây giờ vết roi mới thật sự ngấm đau.

--Đinh Đang, Đinh Đang - Cả ông Hưng và Triệu Vỹ cùng đuổi theo sau lưng cô. Dừng chân, quay đầu lại, sợ ông làm bể chuyện mình, cô nói nhanh:

--Triệu Vỹ, em giới thiệu với anh ông Kim Hưng, một mạnh thường quân mới của chúng ta. Lúc nãy trong phòng ông đã có nhã ý tặng cho đội banh của chúng ta một triệu đồng đó.

--Ồ! - Đôi mắt sáng lên, Triệu Vỹ bắt tay ông bằng tất cả lòng trân trọng - Thay mặt đội banh, xin cảm ơn ông về số tiền cũng như về thái độ của ông lúc nãy.

--Tôi.... bắt gặp tia mắt sáng như sao của đ, không dám làm cho cô phật lòng, ông vào luôn vai kịch - Có gì đâu, chuyện nhỏ thôi mà.

--Mời ông vào nhà dùng chén trà, và hân hạnh mời ông ký tên vào sổ vàng danh dự của đội banh - Triệu Vỹ lịch sự chìa tay.

Muốn tiếp xúc để hiểu thêm con người anh lắm, nhưng.. Đinh Đang đã quày quả bỏ đi, ông đành phải gượng cười từ chối:

--Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện riêng với Đinh Đang. Hẹn anh dịp khác vậy - Rồi hối hả, ông đuổi theo cô đến cuối con đường.

--Đinh Đang, cho ba xin lỗi, ba không cố ý, ba không muốn đánh con đâu. Về với ba đi con!

Lại vấn đề này, bước chân chợt dừng, Đinh Đang trợn mắt, hai má phính to:

--Không về! Ba đã đánh con rồi, về chi nữa?

--Thì ba cũng đã xin lỗi con rồi, về đi! - Nhẹ nắm lấy tay con, ông năn nỉ.

--Đã nói không về mà! - Giật mạnh tay mình lại, Đinh Đang đảo mắt nhìn quanh, sợ có ai nghe được lời của cô và ông.

--Được! - Ông cũng đổi chiến thuật đối phó - Con nhất quyết không về chứ gì? Ba vào gặp Triệu Vỹ đây.

--Ba gặp Triệu Vỹ làm gì chứ? - Đinh Đang thét gọi theo bước chân ông, giọng xìu đi - Anh ta không mắc mớ gì đến việc đi hay ở của con đâu.

--Chẳng mắc mớ gì thật - Nắm chắc phần thắng trong tay, ông từ tốn nói - Ba chỉ vào nói rõ tông tích của con với anh ta thôi. Để xem hắn có còn dám chứa con nữa không cho biết - Nói xong, ông dợm bước chờ nghe một tiếng kêu giật lại của Đinh Đang.

Quả nhiên, chưa được ba bước, ông đã thấy cô không chỉ gọi mà còn chạy theo, nét mặt khẩn cầu:

--Ba.... Đừng kể mà, năn nỉ đó! Con không giận ba nữa, được không?

--Không được! - Ông nhẹ lắc đầu - Muốn ba không nói, chỉ có một cách thôi. Là theo ba về lập tức. Sao? Quyết định đi, ba cho con năm phút.

--Ba!...

Biết năn nỉ chỉ uổng công, Đinh Đang không phí thời gian nữa. Toàn bộ trí óc cô tập trung để dành tính kể hoãn binh. Cách nào vừa giữ gìn thân phận, vừa được ở lại đây? Chà! Sao mà khó quá!

--Sao? Về hay để ba vào kể với cậu Vỹ đây? - Hạn định năm phút đã trôi qua. Nghiêm mặt nhìn Đinh Đang, ông như đang nóng lòng chờ câu trả lời của cô.

--Con đành theo ba về vậy. - Hết cách rồi, Đinh Đang yếu xìu trả lời ông.

--Tốt lắm! - Tươi ngay nét mặt, ông không ngờ mình thắng một cách dễ dàng như vậy.

--nhưng... ba phải cho con thêm một thời gian nữa. - Cô tìm cách hoãn binh - Ngay bây giờ con chưa thể theo ba về được.

--Tại sao? - Nghi ngờ, ông căng hết các giác quan ra đối phó. Biết ngay mà! Đinh Đang đâu giản đơn như ông tưởng.

--Tại vì đội banh đang có chuyện lộn xộn, con là đội trưởng của họ, sao bỏ đi giữa lúc này được chứ? - Cô nói láo mà y như thật, chẳng chút bối rối nào.

--Con là đội trưởng của họ ư? - Ông thấy chuyện hoang đường quá.

--Đúng vậy - Cô nhìn ông không chớp mắt - Lúc nãy bộ ba không nghe một cầu thủ trong đội banh kêu con ra giải quyết sao? - Ngưng một chút, cô nói thêm - Cho ba biết đội banh này do con thành lập đó.

--Vậy còn Triệu Vỹ? -- Đôi mày ông nhíu lại. Dường như ông đã bị cô làm cho xiêu lòng rồi.

--Triệu Vỹ hả? Ảnh chỉ là đội phó thôi. Ở đây mọi chuyện lớn nhỏ đều qua tay con cả. Làm sao theo ba về được bây giờ, tiền bạc chưa bàn giao, lộn xộn lắm ba à!

--Vậy thì sao hả? --Ông bắt đầu nghe rối rắm.

Cắn ngón tay, Đinh Đang quyết định:

--Ba cho con ở lại thêm vài ngày nữa. Chừng nào vụ sân cỏ giải quyết xong, con nhất định trở về ngay không nài nỉ.

--Thật không?

--Thật chứ! - Gật đầu một cách chắc chắn với ông, Đinh Đang nghe khoái trong lòng. Ba bị cô dụ rồi. Chờ thỏa thuận xong vụ sân cỏ à? Chắc còn lâu ghê lắm - Con hứa với ba, nhất định sẽ về liền khi sự việc giải quyết xong - Thấy ông vẫn còn do dự, cô nói thêm - Nếu con thất hứa, chừng đó ba đem bí mật của con kể cho Triệu Vỹ cũng chưa muộn mà.

--Nhưng con cũng hứa với ba, không được dây dưa vào chuyện cảm tình trai gái với cậu ta - Như chưa tin, ông đặt thêm điều kiện - Và phải quay về ngay khi sự việc được giải quyết xong.

--Biết rồi, biết rồi mà, ba nói dai quá đi - Thoáng thấy bóng Triệu Vỹ xa xa cuối con đường, sợ anh lại gần rồi sinh ra nhiều phiền phức, cô vừa đẩy ông vừa nói đại cho ông được yên lòng - Còn chuyện yêu đương, ba an tâm đi, Triệu Vỹ có bồ rồi, là hoa hậu Thanh Thanh đẹp lắm. Anh hỏng thèm cái con Đinh Đang xấu xí của ba đâu.

--Thiệt hả? - Vẫn bán tín bán nghi, ông không muốn bước.

--Thiệt mà có bao giờ con nói dối đâu mà ba phải nghi ngờ chứ? Chú Thanh, chở ông chủ đi đi - Mở cửa xe, cô gần như xô ông vào, rồi nháy mắt ra hiệu cho viên tài xế nổ máy xe.

Chiếc xe phóng đi rồi, Đinh Đang mới thở phào ra nhẹ nhõm. Hú vía, Triệu Vỹ và dòng người đang từ từ tiến lại gần.

Thọc tay vào cái lỗ trên vách lá, ngoáy cho cái lỗ rộng ra xong, Đinh Đang đặt con mắt của mình vào, cố nhìn xuyên bóng tối ra khoảng sân rộng ngoài kia, cô thật nóng lòng muốn biết hai con người đang ngồi trên chiếc xích đu nói những gì?

Nói những gì mà hơn một tiếng rồi vẫn chưa hết chuyện? Trời ơi, ngồi đứng không yên, cô tức mình đá mạnh vào tấm vách. Sao cô muốn ra đuổi người con gái đó về ngay tức khắc. Bởi, không phải ia xa lạ, cô chính là hoa hậu Thanh Thanh.

Mấy ngày liền, chẳng biết cô ta mắc phong gì cứ đến nhà tìm anh liên tục. Sáng trưa, chiều tối, kiên nhẫn như con lắc đồng hồ, quyết gặp anh cho bằng được. Hôm đó bị anh cho leo cây, đau như vậy mà cô ta chẳng giận chút nào, còn dịu dàng mua một giỏ trái cây kèm theo lẳng hoa tươi làm quà cho anh nữa.

Lẵng hoa thì cô chẳng thèm đâu, còn giỏ trái cây, nãy giờ trong cơn giận cô đã sài hết hơn nửa giỏ. Cũng may toàn đồ mát, không thì cô cháy đến nơi rồi.

Đinh Đang không hiểu, và cũng chẳng thèm để tâm chú ý đến làm gì cơn giận vô cớ trong lòng cô. Chỉ biết là hiện tại cô thù Thanh Thanh kinh khủng, như trong đời cô chưa phải thù ai như thù cô ta vậy. Ngồi trong buồng hoài tù chân quá, cô vờ chăm một bình trà, lịch thiệp bưng ra, quyết bắt tại trận một hành động lả lơi, âu yếm của hai người. Để làm gì? Cô cũng không biết nữa.

Nhưng... bất ngờ cho cô, trên ghế xích đu chẳng có nụ hôn, cũng chẳng có bàn tay nào nắm bàn tay nào cả. Qua cửa sổ, cô chỉ thấy một Thanh Thanh xõa mái tóc dài che nghiêng, gương mặt đẹp đẫm đầy nước mắt. Triệu Vỹ ngồi bên cạnh, điếu thuốc đỏ trên môi, vẻ đăm chiêu tư lự.

Họ vừa cãi nhau ư? Tự nhiên nghe hồi hộp, cô thôi không bước ra ngoài. Cầm nguyên khay nước trên tay, Đinh Đang tưởng mình nín thở, chờ dõi theo câu chuyện.

Thật lâu trong im lặng nặng nề, Đinh Đang nghe được tiếng tim mình đập mạnh, tiếng côn trùng rả rích kêu ngoài kia, tiếng thút thít của Thanh Thanh và cả tiếng thở dài nặng nhọc thoát ra từ lòng Triệu Vỹ. Anh chắc đang khó xử chuyện gì? Đinh Đang cắn môi thầm đoán.

--Thanh Thanh! - Cuối cùng Triệu Vỹ cũng lên tiếng trầm trầm - Anh biết, chỉ nói tiếng xin lỗi với em không là chưa đủ. Nhưng ngoài tiếng ấy ra, giờ đây, anh không còn tiếng nào để nói cùng em cả. Hãy thông cảm cho anh!

Xì! Đinh Đang nghe nóng mũi. Việc gì anh phải hạ mình nói dài như vậy? Giận hờn à? Kệ cô ta đi. Tự cô ta thôi. Ai biểu con gái mà yêu con trai trước. Chẳng tội nghiệp cho Thanh Thanh một chút nào, cô chỉ xót xa giùm Triệu Vỹ. Trông anh buồn quá.

--Lẽ nào, với từng ấy kỷ niệm đậm đà anh không có chút luyến lưu nào? Cũng như chẳng có chút cảm tình thật nào đối với em?

Nhẹ kéo khăn lau lệ, giọng Thanh Thanh nhẹ như làn khói.

--Hay là anh tội nghiệp em! Sợ em vì anh phải hy sinh? Không đâu, em thật sự yêu anh, em không cần dư luận. Địa vị hoa hậu này đối với em không quan trọng. Chỉ có anh thôi. Triệu Vỹ xin anh đừng mặc cảm. Dù hiện tại, sự nghiệp anh chưa có, nhưng cần gì, chúng ta sẽ tạo dựng từ đầu. Em đã nói với ba của em rồi, ông ấy đồng ý và sẵn sàng nhận anh vào công ty bất cứ lúc nào. Nghe em đi Triệu Vỹ!

Cô ta yêu Triệu Vỹ thật ư? Tự nhiên Đinh Đang nghe đôi chân mình run rẩy dưới thân mình. Những giọt nước mắt chân thành của Thanh Thanh, sao cô sợ Triệu Vỹ mềm lòng quá. Bởi, từ lúc nào không biết, anh đã xoay hẳn người về hướng Thanh Thanh. Đôi mắt đầy trìu mến, anh nhẹ nhàng lau lệ cho cô:

--Nín đi Thanh Thanh, đừng khóc nữa! Em làm anh đau lòng quá. Anh hối hận thật nhiều. Anh thật không biết nói sao cho em hiểu nữa. Trước chân tình của em, anh xấu hổ quá. Đừng yêu anh, đừng tốt với anh như vậy. Anh không xứng đáng với em đâu. Anh chỉ là một thằng khốn nạn, tiểu nhân thôi. Anh đã cợt đùa trên tình cảm đẹp của em. Thanh Thanh, giá mà em biết được, lúc đó theo đuổi, tán tỉnh em, anh chỉ vì một lời thách thức của đám bạn thôi. Thấy em kiêu kỳ quá, họ đã chọc chơi...

--Không, anh đừng nói - Chợt cắt ngang lời, Thanh Thanh bịt kín tai mình lại - Em không nghe và không tin đâu. Rõ ràng lúc đó, anh đến với em bằng tình yêu, bằng sự rung động của trái tim. Anh đã nói với em như vậy, có đúng không?

--Anh chỉ gạt em như từng gạt bao cô gái khác thôi. Thanh Thanh... em chửi anh đi, đánh anh đi, anh khốn nạn lắm phải không? Thương anh làm gì chứ? - Gục đầu lên thành ghế, Triệu Vỹ vật mình đau khổ.

--Không, em không đánh, không chửi anh đâu - Sau phút bất động, sững sờ, Thanh Thanh nhẹ ôm lấy mặt anh một cách yêu thương - Dù anh thế nào, ra sao, anh vẫn là một Triệu Vỹ thần tượng trong em. Em yêu anh, không cần biết anh là hạng người gì. Chuyện cũ quên đi, chúng mình làm lại từ đầu được không anh?

Nỗi ác cảm với Thanh Thanh tự lúc nào biến mất khỏi Đinh Đang. Nước mắt bắt đầu rơi, cô khóc tội nghiệp cho cô gái nặng tình, tội nghiệp cho Triệu Vỹ gặp cảnh trái ngang, và tội nghiệp luôn cho mình nữa. Cô muốn anh đừng làm khổ Thanh Thanh, nhưng lại muốn anh đừng bỏ nơi này, bỏ cô.

--Nhưng tình yêu đòi hỏi sự tự nguyện từ hai phía. Anh không thể ép lòng, làm khổ em thêm lần nữa. Thanh Thanh à...

Không còn đủ can đảm đứng nghe những lời đối thoại yêu thương tuyệt vọng tội nghiệp của Thanh Thanh, Đinh Đang đặt mạnh khay nước lên bàn ù chạy ra sau. Ngã nhào lên tấm đi văng, cô khóc ngon lành.

Chuyện của người ta mà.. cô nghe tim mình đau nghẹn, nghe mang đầy mặc cảm như chính bản thân mình gây nên tội. Để bỗng nhiên cô thấy mình có lỗi với Thanh Thanh nhiều quá. Cứ như vì sự xuất hiện của cô làm Triệu Vỹ bỏ Thanh Thanh không bằng vậy. Phút giây này, nếu ba đến, cô sẽ theo ông về lập tức, không một tiếng kêu ca nài nỉ. Cô sẵn sàng làm người cao thượng, nhường Triệu Vỹ lại cho Thanh Thanh, và sẽ chúc cho hai người hạnh phúc. Tâm hồn cô như xoa dịu với ý nghĩ ngộ nghĩnh của mình